Thu Hằng
![]() | ![]() ![]() |
chậm rãi mặc áo lại cho nàng, cái tay lần lần theo làn da ấm vì mồ hôi tuôn ra, trơn trơn như thấm mỡ, cả tay Trung cũng đầy mồ hôi, phần vì mệt mỏi , phần vì lần đầu tiên hắn được gần tấm thân trần của Hằng gần đến như vậy, cách hắn chỉ một lớp vài của cái áo thun mà hắn đang mặc. Trung tiếc rẻ mở xiềng xích cuối cùng nơi tay nàng, lúc này Thu Hằng đã mở miệng nói:
- Chú lấy điện thoại của hắn xem trong đó có ảnh …
Định nói trong đó có ảnh khỏa thân của chị nhưng nàng đỏ mặt, lặng im, không biết nói như thế nào để vừa lấy được hình, vừa không lộ bí mật, chưa kể lúc vô tình Trung sẽ nhìn thấy hết mình. Lúc nãy thấy ánh mắt Trung si dại nhìn mình lúc cởi trói, Thu Hằng mắc cỡ muốn chui vào chăn để trốn, mà nơi trống vắng như thế này muốn có một bụi cây cũng khó, đừng nói chi chăn, với lại nàng cũng hãnh diện vì thân thể gái một con của mình, không khỏi tự hào khi “người hùng” lại thèm muốn “mỹ nhân”, nàng cũng hết mực tin tưởng chú Trung không phải là kẻ xấu nên cho dù Trung nhìn, nàng cũng không hề phiền lòng.
Biết là trong đó có ảnh gì rồi nhưng Trung vẫn làm “kịch sĩ”:
- Ảnh gì hả chị? Để em kiếm cho.
- Thôi khỏi, chú lấy điện thoại giùm chị được rồi
Trung ngoan ngoãn như một con chó sói đội lớp cừu non. Vừa lục túi Nam hắn vừa mắng: “Thằng khốn nạn, mày đã đi quá xa rồi đó”. Trong lòng hắn muốn mắng Nam là tao chỉ muốn mày dụ con nhỏ đi chơi chứ không phải cho mày “đớp” nó đâu, nó là con mồi của tao hiểu chưa thằng chó.
Thu Hằng lấy điện thoại của Nam mà Trung mới lấy được. Nàng không cần để ý sự có mặt của Trung, truy cập điện thoại tìm mục lưu trữ ảnh, lại càng quên rằng cái váy bị rách của nàng cứ bị gió thổi phất phơ, vốn đã phô ra vùng tam giác khiêu gợi . Lúc này Trung đang ngồi kế bên Nam xem xét, nhưng mắt hắn không rời khu trọng yếu của Hằng, dưới lớp vải xanh ẩn hiện chẳng che đủ xilip trắng, một vùng lông đen thấp thoáng, vài sợi cưng cứng nhô ra khỏi lớp vải quần xì, mu nàng cao vun vút, mũm mĩm, vừa để 3 ngón tay áp lên rờ rẫm, ô người đẹp, cái khe của nàng không quá rộng (dù đã qua sinh nở) nhưng Trung vẫn cảm nhận được nó như mời gọi hắn, (thằng này trí tưởng tượng phong phú quá nhỉ), cái khe mà hắn từng ước ao được úp mặt vào, hắn sẽ không rửa mặt một tuần lễ.(ặc)
Cuối cùng thì Thu Hằng cũng đã tìm được ảnh của nàng, nàng trừng mắt nhìn Nam lúc này đã tỉnh lại, còn rên hừ hừ.
- Em mang hắn đến đồn công an nhé chị
- Đừng em, dù sao hắn cũng là người quen, vả lại chị chưa bị hại gì lắm(chưa bị lột truồng ra địt), chuyện này vỡ ra cũng không đẹp mặt gì lắm. Chị giữ lại điện thoại này, nếu hắn còn dám làm gì nữa thì mang cái điện thoại có dấu vân tay và seri số của hắn để tố cáo.
Nam gật gật đầu, hắn có gan cũng không dám làm liều lần nữa. Trung đánh đầu hắn:
- May cho mày , thằng khốn, ăn mặc bảnh bao mà làm chuyện hèn hạ. (người viết: mày ăn mặc như tao mới làm chuyện đó được chứ)
- Cám .. ơn .. chị, em … không dám , … nữa.
…
Lúc vừa định ra về, Thu Hằng mới nhớ là váy mình bị xé, con bà nó, con gái gì mà thiếu ý tứ đến thế, cũng may là nàng biết lấy tạm sợi dây chì kèm lại cho khỏi lộ liễu. Thành ra 2 chị em đi ra khỏi quán với tư thế “rồng rắn lên mây”, Thu Hằng đi trước, Trung đi sau sát bên không để tà váy nàng lộ lộ. Hai chị em đèo nhau về, Thu Hằng thấy tay Trung bị thương nên nàng giành chở, Trung cũng vờ để được ôm eo chị chủ nhà.
Về đến nhà thì Hùng, chồng Hằng, đã ngủ sau một chầu nhậu say bí tỉ, chỉ có thằng Khánh còn trông nhà, con bé con Hằng cũng đã ngủ.
Thu Hằng thay đồ xong rồi lấy bộ cứu thương băng vết thương lại cho Trung, nàng không quên dặn Trung tránh đụng nước vào vết thương. Sau đó nàng còn lì xì cho hắn hai triệu để cảm ơn, Trung nhất quyết không nhận nhưng nà...
- Chú lấy điện thoại của hắn xem trong đó có ảnh …
Định nói trong đó có ảnh khỏa thân của chị nhưng nàng đỏ mặt, lặng im, không biết nói như thế nào để vừa lấy được hình, vừa không lộ bí mật, chưa kể lúc vô tình Trung sẽ nhìn thấy hết mình. Lúc nãy thấy ánh mắt Trung si dại nhìn mình lúc cởi trói, Thu Hằng mắc cỡ muốn chui vào chăn để trốn, mà nơi trống vắng như thế này muốn có một bụi cây cũng khó, đừng nói chi chăn, với lại nàng cũng hãnh diện vì thân thể gái một con của mình, không khỏi tự hào khi “người hùng” lại thèm muốn “mỹ nhân”, nàng cũng hết mực tin tưởng chú Trung không phải là kẻ xấu nên cho dù Trung nhìn, nàng cũng không hề phiền lòng.
Biết là trong đó có ảnh gì rồi nhưng Trung vẫn làm “kịch sĩ”:
- Ảnh gì hả chị? Để em kiếm cho.
- Thôi khỏi, chú lấy điện thoại giùm chị được rồi
Trung ngoan ngoãn như một con chó sói đội lớp cừu non. Vừa lục túi Nam hắn vừa mắng: “Thằng khốn nạn, mày đã đi quá xa rồi đó”. Trong lòng hắn muốn mắng Nam là tao chỉ muốn mày dụ con nhỏ đi chơi chứ không phải cho mày “đớp” nó đâu, nó là con mồi của tao hiểu chưa thằng chó.
Thu Hằng lấy điện thoại của Nam mà Trung mới lấy được. Nàng không cần để ý sự có mặt của Trung, truy cập điện thoại tìm mục lưu trữ ảnh, lại càng quên rằng cái váy bị rách của nàng cứ bị gió thổi phất phơ, vốn đã phô ra vùng tam giác khiêu gợi . Lúc này Trung đang ngồi kế bên Nam xem xét, nhưng mắt hắn không rời khu trọng yếu của Hằng, dưới lớp vải xanh ẩn hiện chẳng che đủ xilip trắng, một vùng lông đen thấp thoáng, vài sợi cưng cứng nhô ra khỏi lớp vải quần xì, mu nàng cao vun vút, mũm mĩm, vừa để 3 ngón tay áp lên rờ rẫm, ô người đẹp, cái khe của nàng không quá rộng (dù đã qua sinh nở) nhưng Trung vẫn cảm nhận được nó như mời gọi hắn, (thằng này trí tưởng tượng phong phú quá nhỉ), cái khe mà hắn từng ước ao được úp mặt vào, hắn sẽ không rửa mặt một tuần lễ.(ặc)
Cuối cùng thì Thu Hằng cũng đã tìm được ảnh của nàng, nàng trừng mắt nhìn Nam lúc này đã tỉnh lại, còn rên hừ hừ.
- Em mang hắn đến đồn công an nhé chị
- Đừng em, dù sao hắn cũng là người quen, vả lại chị chưa bị hại gì lắm(chưa bị lột truồng ra địt), chuyện này vỡ ra cũng không đẹp mặt gì lắm. Chị giữ lại điện thoại này, nếu hắn còn dám làm gì nữa thì mang cái điện thoại có dấu vân tay và seri số của hắn để tố cáo.
Nam gật gật đầu, hắn có gan cũng không dám làm liều lần nữa. Trung đánh đầu hắn:
- May cho mày , thằng khốn, ăn mặc bảnh bao mà làm chuyện hèn hạ. (người viết: mày ăn mặc như tao mới làm chuyện đó được chứ)
- Cám .. ơn .. chị, em … không dám , … nữa.
…
Lúc vừa định ra về, Thu Hằng mới nhớ là váy mình bị xé, con bà nó, con gái gì mà thiếu ý tứ đến thế, cũng may là nàng biết lấy tạm sợi dây chì kèm lại cho khỏi lộ liễu. Thành ra 2 chị em đi ra khỏi quán với tư thế “rồng rắn lên mây”, Thu Hằng đi trước, Trung đi sau sát bên không để tà váy nàng lộ lộ. Hai chị em đèo nhau về, Thu Hằng thấy tay Trung bị thương nên nàng giành chở, Trung cũng vờ để được ôm eo chị chủ nhà.
Về đến nhà thì Hùng, chồng Hằng, đã ngủ sau một chầu nhậu say bí tỉ, chỉ có thằng Khánh còn trông nhà, con bé con Hằng cũng đã ngủ.
Thu Hằng thay đồ xong rồi lấy bộ cứu thương băng vết thương lại cho Trung, nàng không quên dặn Trung tránh đụng nước vào vết thương. Sau đó nàng còn lì xì cho hắn hai triệu để cảm ơn, Trung nhất quyết không nhận nhưng nà...
Cùng Chuyên Mục
Phim Sex Hay Nhất Tuần
Từ Khóa: Xem Anh Sex|Hinh Anh Sex|Ảnh Lồn Đẹp|Ảnh Sex Châu Á|Anh Sex Dep|Ảnh Sex Học Sinh|Ảnh XXX|Ảnh Sex Ola|Ảnh Sex Việt Nam|Sitemap.xml | Phim sex online | Phim sex hay
|
Anh Sex
| Anh Sex Dep 2015